Đối với năng lực của Tần Sảng, Ôn Văn rất thỏa mãn, chẳng qua anh không dám ở lâu trong trạm thu nhận, sau khi kiểm tra xong thì trực tiếp đi ra ngoài.

Toàn bộ quá trình kiểm tra kỳ thật rất nhanh, cho dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì thì Ôn Văn cũng có thể ung dung đối phó.

Sau khi ra ngoài, Ôn Văn chỉnh lại quần áo một chút rồi tiếp tục dạo một vòng quan sát trong thôn, thôn này có quá nhiều thứ làm anh tò mò.

Không dạo quá lâu thì Ôn Văn gặp Viêm Tước cũng đang đi dạo trong thôn, có điều mục đích của cô ta là đang tìm kiếm đối thủ.

Hai người không giao lưu, có điều ánh mắt Viêm Tước nhìn Ôn Văn có chút quái dị, cô có thể thông qua cảm giác trực quan cảm nhận được Ôn Văn không giống với trước kia.

Vốn Viêm Tước cũng biết đừng thấy tên Ôn Văn này trông rất nhã nhặn, thật ra chính là cùng loại người với mình, chẳng qua Ôn Văn đã giấu đi bản chất của mình mà thôi.

Mà hiện giờ trên người Ôn Văn mơ hồ tỏa ra hơi thở tà dị vặn vẹo lạnh như băng, giống như đã từ bỏ chuyện che giấu rồi vậy.

Đúng lúc này một tia sáng màu xanh phát ra từ căn phòng Tuân Anh tra hỏi bốn cụ già của thôn Yêu Linh, nó bay thẳng lên bầu trời và dung hợp với kết giới.

Ôn Văn giật mình, tưởng rằng Tuân Anh xảy ra xung đột với bốn người kia, có điều cẩn thận xem xét lại thì phát hiện tia sáng xanh kia giống như một loại đánh dấu.

Cơ thể của Ôn Văn trôi lơ lửng hướng lên cao, nhìn về phía xa xa của dãy núi, có thể cảm nhận được trên người không ít quái vật xuất hiện loại ánh sáng xanh kia.

Kiếm dài một lần nữa xuất hiện, lần này cao hơn trăm mét, vô số lưỡi kiếm ánh sáng vòng quanh cây kiếm dài như đang bảo vệ.

Tuân Anh đứng trên đỉnh cây kiếm dài, giọng điệu bình thản ra lệnh: "Siêu thợ săn 'Hoang Hồn' 'Thương Nhãn' 'Long Thương'... tổng cộng mười hai siêu thợ săn chính là thủ phạm của sự kiện lần này, đã mất đi thân phận siêu thợ săn."

"Hiện giờ bọn chúng đang ở trong dãy núi Tề Linh, bắt giữ bọn chúng, lấy lại báu vật thôn Yêu Linh mà chúng đã trộm đi."

"Còn có, số quái vật từng cố gắng lao ra khỏi kết giới trước đó đều đã bị đánh dấu, trong quá trình tìm kiếm phản đồ thì thuận tiện giải quyết chúng nó luôn."

Sau khi nói xong thì Tuân Anh hất tay một cái, vung ra hơn trăm cây kiếm bạch ngọc nhỏ, một cây bay tới trong tay Ôn Văn.

"Kế tiếp, ngoại trừ người nắm giữ ngọc kiếm, toàn bộ dãy núi Tề Linh này cấm bay!"

Tiếng nói của Tuân Anh vừa dứt thì vô số cây kiếm dài vây quanh thân kiếm khổng lồ lập tức khuếch tán, bao phủ toàn bộ phạm vi dãy núi Tề Linh.

Nhưng cây kiếm dài kia không ngừng tuần tra, cứ cách mấy chục mét là có một cây, tất cả quái vật bay trên bầu trời đều bị ép phải đáp xuống đất.

Có một con quái điểu cấp Tai Nạn cứng đầu muốn xông ra khỏi phạm vi kiếm dài bảo vệ, nhưng gần như là nháy mắt bị những cây kiếm dài này đâm xiên thành cái sàng.

Nhìn thảm trạng của con quái điểu kia, Ôn Văn cảm thấy rùng mình, Tuân Anh mạnh mẽ đến thái quá.

Tai Nạn chân tự cũng đã mạnh mẽ tới mức không hợp với lẽ thường rồi, nhưng cao lắm thì sức mạnh chỉ có thể bao trùm một ngọn núi mà thôi, mà kiếm trận của Tuân Anh thì trực tiếp bao trùm toàn bộ dãy núi!

Chẳng qua khi sức mạnh của hắn tỏa rộng đến mức độ này thì sẽ không thể điều khiển nó một cách tinh vi được, bằng không Tuân Anh đã có thể dùng kiếm dài để giết chết tất cả quái vật ở núi Tề Linh rồi, căn bản không cần nhóm siêu thợ săn ra tay.

"Ở bên trong ngọc kiếm có một tia kiếm khí, búng liên tục ba lần vào mũi kiếm và chui kiếm thì tôi sẽ nhận được tín hiệu cầu cứu của mọi người, có điều tốt nhất không nên dùng vào những chuyện không ra gì."

Tuân Anh khoanh chân ngồi trên chuôi kiếm, cuối cùng nói một câu: "Bây giờ, đi đi thôi!"

Tất cả siêu thợ săn xông ra ngoài theo những hướng khác nhau, Long trưởng thôn có chút không đành lòng nhắm mắt lại, nếu như không xảy ra chuyện này thì thôn Yêu Linh còn có thể che chở cho chúng, nhưng hiện giờ vì muốn lấy lại Kỳ Linh Châu, bọn chúng chỉ có thể chết mà thôi!

...

Một người đàn ông tóc dài ở trần, trên người đầy hình xăm vặn vẹo ngồi trong một hang núi, nhìn thanh kiếm khổng lồ dựng thẳng lên trời mà cười khẽ một tiếng.

"Là mày tìm được tao trước hay là tao trở thành sự tồn tại giống như mày đây."

Hắn chính là siêu thợ săn chân tự 'Hoang Hồn', hắn cầm một hạt châu hư ảo ở trong tay, bên trong hạt châu có bóng dáng của một con kỳ lân bảy màu, cũng chính là Kỳ Linh Châu đã bị hắn trộm đi.

Sức mạnh của hạt châu đang không ngừng ồ ạt tràn vào trong cơ thể hắn, làm mạch máu trên người hắn phồng lên như muốn nổ tung, nhưng vẫn còn trong phạm vi có thể tiếp nhận được.

"Hoang Hồn đại nhân, ngài nhất định có thể đột phá giới hạn loài người, trở thành sự tồn tại trên nhân loại, Người Phán Quyết thứ chín của Hiệp Hội Thợ Săn!" Một bóng dáng bị vải đen bịt kín quỳ gối ở phía sau Hoang Hồn, tôn sùng nói.

Hoang Hồn lắc đầu nói: "Người Phán Quyết gì đó không quan trọng, chỉ cần có được sức mạnh là đủ rồi, phải sở hữu sức mạnh thì mới có thể đặt ra quy tắc, tao không muốn sống trong quy tắc của người khác nữa!"

Hắn biết mình đang làm gì, cũng biết tại sao mình lại làm như vậy.

Mục tiêu mà Hoang Hồn trở thành thợ săn chính là theo đuổi sức mạnh, trước kia hắn vẫn luôn dè dặt trong hiệp hội như thế cũng vì trở nên mạnh mẽ.

Nhưng dần dần sức mạnh của hắn đã đạt tới bình cảnh, cho dù cố gắng thế nào cũng không có cách nào đột phá, trở thành cấp Tai Biến có lẽ đã trở thành chấp niệm trong lòng hắn.

Trong một lần tới tiếp xúc với thôn Yêu Linh, Hoang Hồn ngẫu nhiên phát hiện bóng người phía sau lưng mình bị một đám quái vật truy giết, vì thế mới tiện tay giải cứu người này.

Sau đó bóng dáng đó đã nhận Hoang Hồn làm chủ, đồng thời nói cho Hoang Hồn biết về báu vật Kỳ Linh Châu của thôn Yêu Linh có thể giúp cho người siêu năng đang kẹt lại ở cấp bậc chân tự có thể trở thành sinh vật cấp Tai Biến.

Hoang Hồn lập tức động lòng, chẳng qua hắn không ngu đến mức hoàn toàn tin tưởng kẻ có lai lịch không rõ này, hắn bắt đầu điều tra trong hiệp hội, tìm kiếm tin tức từ nhiều hướng, xác nhận Kỳ Linh Châu thật sự tồn tại, đồng thời cũng có khả năng giúp mình đột phá.

Báu vật như thế lại để cho một thôn làng lụp xụp cung phụng, thật sự là quá lãng phí, vì thế Hoang Hồn nảy ra suy nghĩ muốn cướp lấy nó.

Đương nhiên Hoang Hồn không tin bóng dáng đã cung cấp thông tin về nó cho mình, vì thế từ sắp đặt tới chuẩn bị rồi tới hành động, không hề có bước nào thông qua kẻ này.

Kẻ này có kẽ có ý đồ của riêng mình, cũng có lẽ là muốn lợi dụng, nhưng chỉ cần có thể đột phá thì Hoang Hồn không hối hận.

Vì hấp thu sức mạnh của hạt châu này, Hoang Hồn đã làm đủ chuẩn bị, hắn biết nếu mình cố hấp thu sức mạnh này thì sẽ không thể chống đỡ nổi.

Nếu là trước kia, cho dù Hoang Hồn cướp được hạt châu này thì cũng vô dụng, vì thế hắn chỉ bóp cổ tay mà than thở, không ra tay.

Có điều bắt đầu từ đoạn thời gian trước hiệp hội bắt đầu nghiên cứu tới vấn đề cộng hưởng sức mạnh, nếu có người chia sẻ cắn trả với mình, liệu còn bị sức mạnh này no bạo nữa không?

Vì thế Hoang Hồn hao tốn cái giá thật lớn để trộm đi một phần thành quả nghiên cứu, còn tìm kiếm hơn mười thợ săn có dã tâm, ký kết khế ước cùng hấp thu sức mạnh của Kỳ Linh Châu, cùng chống đỡ lực cắn trả của nó.

Cảm nhận được sức mạnh đang gia tăng trong cơ thể, Hoang Hồn cười xùy một tiếng nói: "Hiện giờ có lẽ tao đã là kẻ phản rồi... có điều không có vấn đề gì cả, chỉ cần tao đột phá thành công, bọn mày sẽ tới mà cầu xin tao thôi..."

0.34665 sec| 2404.891 kb